top of page

HÀ NỘI-ANH CHỜ EM ĐƯỢC KHÔNG?

Chẳng phải sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng mỗi lần đi đâu đó trở về Hà Nội là những cảm giác khó tả, xen lẫn chút bồi hồi và hạnh phúc. Có lẽ hai từ "Hạnh phúc" thật đơn giản như cách em tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc của mình từ những điều nhỏ nhặt nhất bên mình.





Hà Nội lưu giữ những kỉ niệm về mối tình 5-6 năm về trước, những lần lòng vòng hồ Gươm, phố cổ, hiệu sách và ăn kem vào trời mùa đông Hà Nội trên con xe đạp chuẩn cà tàng, từ phòng trọ đến trường, là khoảng thời gian đi làm thêm và đó cũng là lần biết kiếm tiền là như thế nào?.





Không quá lâu để gắn bó với Hà Nội nhưng có điều gì đó lạ đến khó diễn tả bằng lời cảm giác này. Vẫn nhớ mỗi sáng cuối tuần dậy thật sớm để tham gia câu lạc bộ nhặt rác trên hồ, rồi sau đó cùng mọi người ngồi uống cafe.





Rồi cả những hôm lên phố cổ để vòng quanh 36 phố phường tìm mua phụ kiện làm vòng tay để bán lấy tiền ủng hộ một cô gái cùng trường cấp 3 mắc bệnh hiểm nghèo, đi đường này lại vòng đường kia, cứ thế đi theo cảm giác rồi có hôm thế nào em lại lạc đường ra hồ Tây.

Vẫn thích cái se lạnh của mùa đông, để vừa dạo phố vừa ăn kem Tràng Tiền, rồi cả mùa Thu đầy lá vàng, mùa hè Hà Nội thì oi bức và nóng lực nên em đành dành chút tình cảm cho mùa xuân hơn.





Có phải em thích nhiều quá rồi không anh?


Thực ra em còn thích nhiều lắm đó!


Những quán cafe ẩn sâu mỗi ngóc ngách, mỗi con phố, em thích cả sự náo nhiệt, đông đúc, em thích cả lúc Hà Nội về đêm vắng vẻ với những con người không ngủ.











Thích tiếng chuông nhà thờ giữa con phố đông người, tiếng xích lô loanh quanh nhà hát lớn, tiếng còi xe, tiếng chim hót, tiếng mưa rơi.








Hà Nội mang nhiều màu sắc, nhiều người là một bức tranh tổng thể đa sắc màu.





Đã bao giờ một lần anh thử dừng lại, nhắm mắt và cảm nhận những âm thanh xung quanh mình, rồi lại mở mắt ngắm nhìn Hà Nội vận hành chưa? Như một cỗ máy không ngừng, mỗi người một việc, cười nói, lao động...vận hành một cách nhịp nhàng.













Đã bao giờ anh có cảm nhận Hà Nội bình yên và giản dị đến vậy chưa? Tiếng mấy cô bán hàng rong rao bán, tiếng chuông đổ rác mỗi chiều, rồi cả mấy cô chú hay xếp thành hàng dài tập thể dục, người thì chạy bộ, người thì đá cầu, xe cộ vẫn đông đúc và cả khi bắt gặp mấy cặp đôi yêu nhau dạo quanh bờ Hồ.








Đã bao giờ anh có cảm giác nhớ Hà Nội sau mỗi lần đi xa?




Hà Nội là cả thiên đường ăn uống đó. Mỗi lần đáp máy bay về Hà Nội việc đầu tiên em luôn làm là tìm ngay đến quán chân gà rang muối và cả sữa chua đã nhuyễn để ăn uống cho thoả cơn thèm khát như bị bỏ đói lâu năm. Rồi sau đó chạy lên nhà sách ở Đinh Lễ để mua sách và hẹn mấy đứa bạn hồi đại học.




Liệu anh có thắc mắc tại sao không? Chẳng biết là vì sao lại vậy!...nhưng mà....vì em thích vậy đó!


Hôm nay viết tiếp mấy dòng về anh- Hà Nội dấu yêu ở một nơi xa đó. Kobe một ngày mưa, mưa cho em nhiều cảm xúc nhưng không buồn. Nghe những bản nhạc thật chill và lục tìm kí ức về những kỉ niệm xưa cũ.




Cuộc sống vốn vận hành theo quỹ thời gian không ngừng, em làm việc và theo đuổi ước mơ và đi trên con đường của mình. Anh cũng vậy đúng không?


Dù vậy mỗi năm em luôn ghé thăm anh sau mỗi lần xa nhà...Vậy liệu rằng Hà Nội-anh chờ em được không?



 
 
 

Comments


​Contact me!

  • Facebook
  • YouTube
  • Instagram

Thanks for submitting!

© 2023 by Salt & Pepper. Proudly created with Wix.com

bottom of page